NHƯ NHỮNG HOÀNG HÔN BỎ MẶT TRỜI
thơ Nguyễn Tất Nhiên
Tôi bắt
đầu yêu hay bắt đầu dự tính?
(Dự tính
nào cũng thật ngây thơ!)
Tôi bắt
đầu ngây thơ hay bắt đầu già?
(Khi mặc
cả tình yêu cũng thù hận)
Xin đánh
đổi cuộc đời này (lận đận)
Bằng phút
giây cầm được tay người
Em còn
đứng bên dòng sông ngát lạnh
Cho đầy
hồn mơ ước viển vông
Tôi còn
đứng bên dòng sông giá lạnh
Cho một
mưu toan tự tử âm thầm
Ngày sắp
hết, năm sắp hết
Thời gian
nào cho bốn mắt ta xanh?
Thời gian
nào đưa ta về địa ngục?
(Những kẻ
yêu nhau chẳng có thiên đàng)
Thế nào
rồi em cũng bỏ tôi
Như những
hoàng hôn bỏ mặt trời
Khi tôi
thốt lời tình như bảo vật
Em ngu si
nên từ chối dễ dàng
Tôi ngu
si nên làm người không tiếc của
(Hai kẻ
ngu si khó sống gần)
Thế nào
rồi em cũng giết tôi
Xin hận
thù em suốt quãng đời
Tôi bắt
đầu yêu hay bắt đầu dự tính?
(Dự tính
nào cũng thật ngây thơ)
Tôi bắt
đầu ngây thơ hay bắt đầu già?
(Khi mặc
cả tình yêu cũng thù hận)
Như loài
thiêu thân mê lửa ngọn
Buổi yêu
em, tôi hăng hái lìa trần
30 Tết Tân Hợi - 1971
Nguồn: Thơ Nguyễn Tất Nhiên, Nxb Nam Á, Paris 1982
Nhận xét
Đăng nhận xét