SOLITUDE - CÔ ĐƠN



SOLITUDE - by Ella Wheeler Wilcox
CÔ ĐƠN - bản dịch của Bút Lông Kim
Laugh, and the world laughs with you;
Weep, and you weep alone;
For the sad old earth must borrow its mirth,
But has trouble enough of its own.

Sing, and the hills will answer;
Sigh, it is lost on the air;
The echoes bound to a joyful sound,
But shrink from voicing care.

Rejoice, and men will seek you;
Grieve, and they turn and go;
They want full measure of all your pleasure,
But they do not need your woe.

Be glad, and your friends are many;
Be sad, and you lose them all,—
There are none to decline your nectared wine,
But alone you must drink life’s gall.

Feast, and your halls are crowded;
Fast, and the world goes by.
Succeed and give, and it helps you live,
But no man can help you die.

There is room in the halls of pleasure
For a large and lordly train,
But one by one we must all file on
Through the narrow aisles of pain.

Hãy cười, và thế giới cười với bạn;
Hãy khóc, và bạn khóc một mình;
Bởi trái đất cũ buồn phải mượn sự vui giỡn,
Nhưng có sở hữu riêng đủ sự muộn phiền.

Hãy hát, và những ngọn đồi sẽ đáp trả;
Hãy thở dài, nó bị lạc mất trên không;
Những tiếng vọng bật thăng nơi thanh âm vui nhộn,
Nhưng chùn giảm từ giọng nói quan tâm.

Hãy hân hoan, và người ta sẽ tìm kiếm;
Hãy đau buồn, và họ ngoảnh quay đi;
Họ muốn đong lường hết niềm vui thú,
Nhưng họ chẳng cần khi bạn sầu bi.

Hãy vui, và bạn bè nhiều lắm;
Hãy buồn, và tất cả xa rời,—
Không ai khước từ rượu vang mật ngọt,
Nhưng một mình bạn phải uống mật đắng cuộc đời.

Hãy yến tiệc, và khách phòng đông đúc;
Hãy ăn kiêng, và thế giới tránh qua.
Hãy thành công và cho đi, và nó giúp bạn sống,
Nhưng không ai có thể giúp bạn chết đâu mà.

Có căn phòng trong những khoang vui thú
Cho một tàu lửa quý tộc và rộng sâu,
Nhưng từng người chúng ta phải chèn lên đó
Xuyên qua những lối hẹp của cơn đau.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TÓM TẮT CỐT TRUYỆN ANH EM NHÀ KARAMAZOV

Hãy sống như thiên đường trên đất