Louise Glück - Giải Nobel Văn học 2020
Tại sao tôi không đọc
Louise Glück
Bài tiếng Anh của Barry Schwabsky – Bút Lông
Kim dịch ra tiếng Việt
Phải
chăng bạn chọn một điểm đến để có lý do bước bộ, hay bạn bước bộ để đến một nơi
bạn có trong tâm trí? Đôi khi loại này, đôi khi loại kia. Liệu chăng những
từ ngữ mà một nhà thơ sử dụng về cơ bản là một phương tiện để truyền đạt suy
nghĩ hoặc cảm xúc mà họ có trong tâm trí, hay chủ đề của bài thơ được chọn chủ
yếu như một cách giúp phát sinh ngôn ngữ của bài thơ? Đôi khi loại này,
đôi khi loại kia. Nhưng tôi xưng nhận là tôi bị thu hút hơn bởi loại thứ
hai của thơ ca — hoặc có thể công bằng hơn khi nói rằng tôi thích đọc thơ ca như
thể nó được viết theo cách đó. Điều đó không có nghĩa rằng điểm cuối của
cuộc dạo chơi (chủ đề của bài thơ) thì cuối cùng không liên quan đến những niềm
vui thú của cuộc dạo chơi (bài thơ). Bạn ắt có thể chẳng muốn kết thúc
trong một con hẻm nào đó, nơi mà bạn sẽ bị trấn lột. Nhưng đích đến chỉ là
một phần nhỏ trong hành trình mà bạn đã khởi hành.
Tôi đã khởi sự suy nghĩ lại về mối liên hệ của bài thơ với chủ đề của nó
sau khi đọc bài bình duyệt về Poems 1962–2012 của Louise Glück trên tạp chí London
Review of Books gần đây, có thể truy cập trực tuyến cho người đăng ký. Glück là một trong
những nhà thơ Mỹ nổi tiếng nhất, một người New York bản xứ, người mà đã giành
được hầu hết mọi giải thưởng và danh hiệu có thể sẵn có — giải Pulitzer, giải Hội
Nhà phê bình Sách Quốc gia, giải Nhà thơ Hoa Kì — và đã giảng dạy ở tất thảy
những nơi nổi tiếng mà thơ ca được giảng dạy; vẫn hơn nữa, như tôi vừa biết
được từ Wikipedia, thì cha cô ấy đã giúp tạo ra con dao
X-Acto, một công cụ mà tôi muốn đề xuất cho mọi nhà thơ, những người mà hy vọng
có thể tạc khắc những câu thơ chính xác hơn ra từ chất liệu dày đặc và lộn xộn của
lời nói của chúng ta. Nhưng tôi chưa bao giờ có thể được gây hứng thú trong
tác phẩm của Glück, và điều đó là quá tồi tệ, bởi vì tôi luôn sẵn lòng đi ra
khỏi lối của mình trong việc tìm kiếm một niềm vui thú mới. Vậy thế tôi đã
khởi sự đọc bài bình duyệt ấy với sự tò mò thực sự, hy vọng rằng nó sẽ phô tỏ tôi
cách để bắt đầu thích loại thơ ca này.
Vậy thế chúng ta dường như biết được gì về Glück, nhưng vẫn còn
nữa, hình thái thơ ca của cô ấy là gì? Khoảng một phần ba chặng đường của bài
viết thì nhà phê bình cuối cùng cũng bắt đầu nói điều gì đó về loại ngôn ngữ mà
qua đó Glück phác hoạ những đề tài đầy trọn của cô. Được ngụ ý rằng sự viết
lách ban đầu của cô đã là một loại mộng tưởng — theo cách mà chúng ta không
được kể — nhưng sự phát triển nhất quán trong tác phẩm của cô ấy khi cô chín
muồi thì đã hướng tới “một bản ngữ xác thực hơn; ‘một hơi thở dài hơn’; một
vốn từ vựng mở rộng; một bài thơ ‘kém hoàn hảo hơn, kém đường bệ hơn.’” Được
rồi, nhưng điều gì làm nên một bản ngữ này thì xác thực hơn một bản ngữ khác kia? Và
liệu chăng từ vựng mở rộng có hơi bẻ bác cái ý tưởng rằng những bài thơ thì đang
chuyển sang bản ngữ, cho rằng “ngôn ngữ thực của đàn ông” (và phụ nữ) kiểu nhà
thơ Wordworth thì tương đối nghèo nàn trong sự tương quan với những thủ thuật được
nghiên cứu của các nhà thơ? Cái sự mâu thuẫn làm ra vẻ ấy thì có thể chắc chắn
được lập luận loại bỏ, nhưng người ta muốn xem hình thái riêng biệt gì mà sự lập
luận của nhà phê bình này sẽ diễn ra. Nhưng cô ấy không quan tâm. Thay
vì mở rộng những điểm này thì White nhanh chóng quay lui nơi các chủ đề thuộc
đề tài mà không hề dừng lại để suy xét những gì mà những khía cạnh “thuộc phong
cách và kỹ thuật” này thì có liên quan gì đến chất liệu chủ đề của nhà thơ : Cớ
nào mà Glück lại tìm thấy một văn phong trần trụi, dàn trãi và luộm thuộm hơn, thì
phù hợp tốt hơn với những đề tài về sự khổ ải và sự mất mát của cô ấy so với cung
cách thanh lịch hơn và phong phú hơn của tác phẩm đầu tiên của cô ấy? Câu
trả lời: “Phẩm chất trực ngôn này gợi ý, tại một cực hạn nào đó, một sự chân
thật như sấm truyền ngay cả như ma quỷ, mà trỗi vượt cái thuộc cá nhân đơn
thuần”. Điều này rất đầy gợi ý, nhưng cũng gây hóc búa. “Sự chân thật”
là một đặc điểm thuộc cá nhân, vậy thế ra sao nó bị hoá hình trở thành một thứ gì
đó không cá tính? Kể từ khi “những bài thơ của Glück được viết ở ngôi thứ
nhất và xoay quanh một vốn tiết mục hạn chế của những địa điểm, những danh từ
và những đề tài, bao gồm cả tên thật của con trai và chồng cũ của cô ấy,” thì thật
khó để lượng giá lời kêu đòi của White rằng tác phẩm của nhà thơ này là một thứ
gì đó khác hơn so với một phương thức thuộc xưng nhận. Glück viết, “Khi
tôi phát ngôn một cách đầy mê cảm thì đó là lúc tôi ít được tin cậy nhất,”
nhưng để xưng nhận việc là một người kể chuyện không đáng tin cậy thì vẫn là
một lời xưng nhận. Và việc cô ấy sử dụng các nhân vật thần thoại thì có
thể tác dụng kém hơn để phổ cập những chiêu đề cá nhân so với để khuếch đại
chúng; sự khác biệt sẽ tất thảy là trong những chi tiết của ngôn ngữ những
bài thơ, điều mà chúng ta vẫn chưa được nghe quá nhiều.
Đọc tiếp trong bài bình duyệt, khi White lần theo dấu vết sự chuyển đổi trong
chất liệu chủ đề từ mỗi một tuyển tập thơ của Glück sang tập kế tiếp thì tôi thỉnh
thoảng tìm thấy những sự đề cập đến các vấn đề ngôn ngữ — về “sự dí dỏm về từ
vựng của nhà thơ này, kĩ năng âm điệu của cô ấy, kiến thức của cô ấy về chuẩn
mực thuộc thơ ca Mĩ gốc Anh” — nhưng duy chỉ qua ngẫu nhiên mà không hề có bất cứ
sự phân tích nào về các trích đoạn chuyên biệt được đưa ra để minh họa ra sao thì
những đức tính này đã tự thể hiện. Tại một điểm thì White quay lui để nhắc
lại ra sao cái “cách chọn lời dày đặc, chất chồng và cú pháp căng, dai” trong sự viết
lách ban đầu của Glück là “chẳng giống như văn phong đơn phẳng sau đó” và
lưu ý rằng những dòng chữ của cô ấy cũng như những bài thơ chính chúng thì đã trở
nên dài hơn theo thời gian. Chúng ta cũng học biết trong đoạn văn gần cuối
của bài bình duyệt rằng (bất chấp vốn từ vựng mở rộng đã được đề cập trước đó) những
tuồng kịch thuộc cá nhân đầy huyền thoại của Glück thì được trình bày với những
đạo cụ tối thiểu và những bối cảnh trừu tượng cao: “Không có những phòng học, những
quán bar, những siêu thị, những đường cao tốc, những nhà hàng, những ô tô, những
chính phủ (địa phương hoặc quốc gia), những bệnh viện, những đài truyền hình, những
đài phát thanh hoặc những giấy gói kẹo cao su.” Tôi tự hỏi tất thảy những từ ngữ
khác biệt đó được sử dụng cho điều gì lúc ấy? Liệu chăng thực sự có nhiều những
từ ngữ đến thế cho sự bất mãn của tầng lớp trung lưu?
Đó là những câu hỏi thực sự mà tôi có, chẳng phải những gì thường được
gọi là những câu hỏi tu từ. Và nếu tôi có vẻ như đang chĩa vào White hoặc
Glück thì đó không phải là ý định của tôi. Bài bình duyệt của White đã giáng
vào tôi như điển hình của cái mà cách thơ ca được thảo luận trên báo chí dòng chính,
chẳng bất thường, và tôi chỉ muốn nói với những người bình duyệt thơ ca rằng có
ít nhất một độc giả ngoài kia người mà hầu như ít quan tâm hơn đến gì là những bài
thơ của ai đó so với những loại trải nghiệm ngôn ngữ gì mà những bài thơ làm ra
từ những gì chúng nói về. Đó là những gì mà đã sẽ khiến tôi khởi sự việc
đọc một nhà thơ có tác phẩm hầu như không quen thuộc với tôi. Đúng là
Edgar Allan Poe đã suy xét rằng cái chết của một người phụ nữ xinh đẹp là “chủ đề đầy
chất thơ nhất trên thế giới” nhưng thực sự, đó không phải là chủ đề mà làm nên
thơ ca, đó là cái công việc trên ngôn ngữ mà chủ đề đó tạo điều kiện cho nhà
thơ để làm. Cho đến khi một nhà phê bình có thể giải thích ra sao Glück
đang tu chỉnh ngôn ngữ của chúng ta thì tôi vẫn chưa sẵn sàng khởi sự để giải
quyết 634 trang trong tác phẩm của cô ấy. Nhưng tôi vẫn sẵn sàng để bị lôi
kéo. Liệu có nhà phê bình nào ngoài kia sẵn lòng thử không?
Link gốc tiếng Anh:
Why I’m Not Reading Louise Glück
https://hyperallergic.com/88076/why-im-not-reading-louise-gluck/
Hay..
Trả lờiXóaThank you!
Xóa