Truyện ngắn xuất sắc của tạp chí Ellery Queen’s Mystery Magazine
MỘT ĐÊM RA NGOÀI VỚI CÁC CHÀNG TRAI
A NIGHT OUT
WITH THE BOYS của Elsin Ann Gardner
bản dịch của Bút Lông Kim
Ánh sáng mờ ảo, thấp đến mức tôi khó có thể nhận ra ai đang ở
trong phòng với tôi. Bực mình, tôi đã dò dẫm lối của mình nơi chỗ trung
tâm mà có những chiếc ghế. Không khí đầy khói thì đặc như mùi nước hoa của
vợ tôi, và chừng như dễ thở.
Tôi kéo một chiếc ghế xếp bằng kim loại ra và ngồi cạnh một gã
đàn ông mà tôi không quen biết. Nheo mắt, tôi đã trông nhìn vào mỗi mọi
khuôn mặt trong phòng. Không một ai quen thuộc. Russell chết
tiệt! Tôi chẳng thích hợp trong cái sự nhóm họp này, và gã đáng ra phải
biết điều đó.
Chỉnh lại cà vạt của tôi, chiếc cà vạt rộng màu sắc sặc sỡ mà
Georgia đã tặng tôi nhân dịp Giáng sinh, tôi đã trố nhìn vào chiếc gạt tàn bằng
thủy tinh trong bàn tay gã đàn ông bên cạnh. Những bóng đèn công suất thấp
được phản chiếu trong đó, tôi nghĩ, đang tạo nên một kiểu hình khá thú
vị. Ít nhất, nó thú vị hơn bất cứ điều gì đã xảy ra rồi vào buổi tối hôm
đó.
Tôi đã là kẻ dại khờ để đến rồi, tôi nghĩ và tức giận. Khi
lá thư đã đến một tuần trước, thì vợ tôi đã mở nó ra trước. Như luôn luôn.
“Nhìn này,” ả
nói, trao cho tôi bức thư đã mở. Đó là một hình chữ nhật nhỏ bằng giấy
trắng được in ngay ngắn.
“Nó là từ gã đàn ông tử tế dưới khối phố. Nó là giấy mời
tham dự một cuộc họp nào đó. Anh sẽ phải đi.”
“Đi ư? Cuộc họp ư?” Tôi hỏi, đang cởi áo khoác ngoài và vói lấy lá thư.
Tờ giấy đọc: Bạn
được mời đến Cuộc họp thường niên của Câu
lạc bộ Đàn ông Brierwood, được tổ chức tại Phòng của Cừu đực tại nhà hàng Twink
vào Chiều tối Thứ hai, 08 tháng 1, lúc 8 giờ đúng.
Nó đã được kí: Trân trọng trong tình anh em,
Glenn Russell.
“Ồ, tôi chẳng biết,” tôi nói, “Tôi
khó biết gã. Và tôi chưa bao giờ nghe về câu lạc bộ ấy.”
“Anh phải đi,” Georgia
đã ngoa nguẩy. “Đó là cơ
hội để anh có được mối quan hệ tốt với những người láng giềng mới. Chúng ta
đã sống ở đây trọn hai tháng và không một sinh hồn nào ghé vào để thấy chúng ta.”
Không kì lạ, tôi
nghĩ. Họ đã nghe đủ
những lời than vãn và phàn nàn của cô trong những lần họ đụng mặt cô ở siêu
thị.
“Có thể,” tôi
nói to, “những con người ở
đây đúng là dè giữ.”
“Có thể những con người ở phía đông đúng là chẳng thân
thiện như những người anh từng biết ở quê nhà,” ả nói, chế nhạo.
“Ồ, Georgia, đừng khởi động điều đó lên lại nữa! Chúng ta
đã bỏ lại, phải không? Tôi đã bứng lên cả cuộc đời của gốc rễ cho em phải
không?”
“Anh đang cố nói với tôi rằng đó đã là lỗi của tôi ư? Bởi
vì nếu anh là, anh Bốn mươi-và-Dại khờ, anh có một suy nghĩ
khác đang đến! Đó hoàn toàn là lỗi của anh, và anh đúng là may mắn vì tôi
đã không bỏ rơi anh trên điều đó.”
“Được rồi, Georgia.”
“Anh sẽ ở đâu nếu không có tiền của bố, hỡi anh Đần? Anh sẽ
ở đâu nếu không có tôi?”
“Tôi buồn tiếc, Georgia. Tôi đúng là mệt mỏi, vậy thôi.”
Ả trao tôi một chút mỉm cười tự mãn và tiếp tục. “Anh phải đi,” ả gật đầu, làm cho mái tóc màu cam nhuộm
của ả rung lắc như một cây lau nhà cũ. “Đúng vậy. Anh có thể mặc bộ đồ màu nâu sẫm đẹp của mình và
chiếc cà vạt mới mà tôi đã đưa cho anh và—”
Và ả liền tiếp và liền tiếp, lập kế hoạch cho tủ quần áo của
tôi, đúng là giống như ả đã lên kế hoạch mỗi mọi phút trong mười bốn niên qua
của tôi.
Vậy thế, đêm mồng 8 tháng Giêng, tôi đã có mặt tại Cuộc họp Thường
niên của Câu lạc bộ Đàn ông Brierwood. Loại câu lạc bộ điên rồ gì đã có
một cuộc họp thường niên? Một câu lạc bộ dịch vụ ư? Tổ
chức huynh đệ ư?
Đã gần tám giờ khi những gã đàn ông ngừng việc lần lượt vào
phòng. Họ, hầu như không có một ngoại lệ, một lô trông vẻ buồn nhọc. Ý
tôi là, họ trông có vẻ trầm uất. Một sự nhóm họp của các giám
đốc tang lễ ư? Một câu lạc bộ dành cho những người đã từng thất bại trong
việc tự tử và đang trầm ngâm về nó lần nữa ư?
“Tôi nghĩ đây là tất thảy chúng ta, những gã đàn ông,” Russell nói, đang đứng trên bục. “Vâng. Chúng ta có thể bắt đầu. Trình
tự bảng chữ cái, như luôn luôn. Một phút mỗi một người, không nhiều hơn.”
Trình tự bảng chữ cái ư? Một phút ư?
Một gã đàn ông trông có vẻ mệt mỏi buồn nhọc trong độ tuổi ngũ
tuần đã đứng dậy và đi đến bục diễn đàn.
“Tôi là Harry Adams. Ả, ả—”
Gã đã lau trán một cách căng thẳng thần kinh, rồi tiếp tục.
“Niên nay là niên tồi tệ nhất đối với tôi. Các bạn đã thấy ả
rồi. Ả đẹp thế. Tôi biết các bạn nghĩ rằng tôi may mắn. Nhưng
tôi chẳng, ồ, không. Ả đeo đuổi tôi từng phút để mua cho ả cái này, mua
cho ả cái kia, để cho ả có thể gây ấn tượng với tất thảy những người láng giềng. Tôi
không kiếm đủ tiền để có thể làm điều này! Nhưng ả đe dọa sẽ bỏ tôi và lấy
đi tất thảy những gì tôi có, điều mà chẳng còn bao lâu nữa, nếu tôi không
nhượng bộ.”
“Vậy thế, tôi đã đi vay ngân hàng, đã bảo họ rằng đó là để cho một
mái nhà mới, đã mua cho ả mọi thứ ả muốn với món tiền ấy. Nhưng nó đã
chẳng đủ. Ả muốn nhiều hơn nữa. Một chiếc áo choàng dài bằng lông
chồn, một chiếc nhẫn kim cương hai cara. Tôi sẽ phải đến một ngân hàng
khác và vay một khoản khác cho mái nhà của tôi. Tôi đang cạn kiệt tiền,
tôi đang cạn kiệt những mái nhà —”
“Một phút xong, Harry.”
Quá buồn nản, gã đàn ông nhỏ bé rời bục diễn đàn và một gã đàn
ông khác thế chỗ.
“Tôi là Joe Browning. Ả đã mời mẹ của ả đến sống với chúng
tôi. lão phu nhân đã dọn vào tháng 4 vừa qua. Tôi khó có thể chịu
đựng được vợ mình, nhưng bây giờ tôi đã có hai bọn họ. Rên rỉ, cằn nhằn,
trong âm thanh nổi. Các bạn không thể tưởng tượng nó như thế nào đâu các
bạn ạ! Các bạn nghĩ rằng các bạn đã gặp rắc rối ư? Các bạn nên có
những rắc rối mà tôi đã có. Tôi đi làm về muộn năm phút thì tôi có hai bọn
họ trên lưng tôi. Tôi quên sinh nhật của vợ tôi thì mẹ vợ để tôi có nó. Tôi
quên sinh nhật của mẹ vợ thì vợ tôi để tôi có nó.”
Gã nhìn qua Russell, đang ngồi trên bục diễn đàn.
“Thêm chứ?”
“Mười giây, Joe.”
“Tôi đúng là muốn nói rằng tôi không thể chịu đựng nó ở nhà thêm
nữa! Tôi không còn là một thanh niên nữa. Tôi—”
“Phút xong, Joe.”
Và khi ấy đến lượt người khác. Tôi ngồi đó cứng đơ với sự
mê mẩn. Thật là một ý tưởng hay! Mỗi niên một lần tụ họp cùng nhau và
than thở về vợ! Hãy tống nó ra khỏi hệ thống, hãy để nó tất thảy ra
ngoài. Và để nghĩ sao tôi đã không muốn đến nhỉ!
Một gã nào đó tên là Dorsey đã phát biểu tiếp theo. Vợ của gã
đã ăn ngốn chính ả lên tới 128kg. Và Flynn thì vợ của gã đã đi khám ba
mươi bác sĩ vì những căn bệnh tưởng tượng của ả. Herter thì vợ của gã từ
chối đeo răng giả quanh nhà trừ khi họ có khách, và Hurd thì vợ của gã chẳng cho
gã đi chơi với các chàng trai, và Klutz thì vợ của gã đã làm hỏng chiếc xe thể
thao mới tinh của gã ba lần trong niên, và Lemming thì vợ của gã đã tặng tất
thảy những bộ quần áo cũ thoải mái của gã cho tổ chức từ thiện, và Morgan thì vợ
của gã tiếp tục lục lọi khắp nhà, tìm những chai rượu của gã và đổ chúng xuống
bồn rửa.
Và lúc ấy đến lượt của tôi.
Và trọn thời gian tôi lắng nghe những gã đàn ông này thì tôi đã
suy nghĩ, họ nghĩ rằng họ có nó tồi tệ ư? Thực sự ư? Bởi vì không một
ai trong số họ đã có một người vợ hư thối như của tôi. Ồ, tôi đoán rằng
chúng ta tất thảy suy nghĩ bây giờ và lúc ấy rằng chúng ta đã hái một quả chanh
khỏi cây tình yêu, để trở nên thi vị trong giây lát, nhưng so với những gã đàn
ông với những lời phàn nàn thô thiển của họ thì tôi thực sự đã có giải thưởng nhất
bét mọi thời gian.
Tôi đã hình dung khi Morgan đứng dậy để phát biểu thì sẽ đến
lượt tia kế tiếp, vì vậy tôi đã tập dượt những gì cần nói. Các bạn hiểu
không, tôi không muốn gây ấn tượng với bất kỳ ai. Nhưng thực sự có thể nói
ra điều đó, để nói cho cả thế giới biết những gì ả đã làm với tôi - thiên đường
thanh sạch!
Tôi đã chiếm chỗ của mình trên cái bục và nhìn vào Russell.
“Bạn có thể bắt đầu ngay bây giờ,” gã nói một cách tử tế.
“Tôi là Fred Norton. Ẻm tên là Annie và ẻm là thư kí riêng của
tôi và ẻm hai mươi ba tuổi và tôi đã yêu ẻm hơn bất cứ ai khác trên trái đất và
tôi biết tôi sẽ luôn như vậy và người vợ của tôi mà lạnh lùng như các bạn sẽ chẳng
tin thì đã phát hiện ra và đã kể lể với mọi người trên bờ phía tây những gì tôi
đã làm và nói rằng chúng tôi sẽ phải di chuyển hàng nghìn dặm khỏi ‘con đĩ thoã
đó’, duy chỉ Annie chẳng phải là con đĩ thoã và tôi không bao giờ trong đời sẽ gặp
lại ẻm và tôi vẫn yêu ẻm rất nhiều và vợ tôi cứ xới nguyên chuyện lên và tôi cố
gắng quên ẻm đi bởi vì nó gây tổn thương rất nhiều, nhưng tôi biết mình sẽ
không bao giờ có thể, nhất là với việc vợ tôi nhắc nhở tôi liên tù tì.”
“Một phút xong, Fred.”
“Tôi không thể chịu đựng được vợ tôi!” Tôi tru tréo vào micrô khi tôi rời khỏi
bục diễn đàn.
Chưa bao giờ trong ba mươi chín và ba phần tư niên của tôi thì tôi
cảm thấy tốt như thế. Gần như bật cười vì niềm vui sướng sâu sắc khi tống tất
thảy ra khỏi hệ thống của mình, tôi lấy chỗ ngồi xuống và một nửa lắng nghe
những người khác. Owens, có vợ là kẻ nói với lũ trẻ rằng gã là một hình
nộm, và Quenton, có vợ là kẻ đã trở lui nơi trường đại học và giờ nghĩ rằng ả
thông minh hơn gã, và Smith, có vợ là kẻ ngủ đến tận trưa và bắt gã phải làm
việc nhà, tất thảy lối dẫn tới Zugay, có vợ là kẻ đã may tất thảy quần áo của gã
để gã đi ra ngoài trông như một vật tồn đọng từ cuộc Đại suy thoái. Điều
mà gã nhất định đã.
Một gã, mà chưa phát biểu, thì đã gây hứng thú tôi. Gã đã
mỉm cười. Thực sự đang ngồi nơi ấy với một nụ cười toe toét trên khuôn mặt
của gã. Tôi đang trố nhìn vào gã, tự hỏi liệu chăng khuôn mặt của gã là
quen thuộc thì khi ấy Russell phát biểu.
“Được rồi, hỡi những gã đàn ông. Đến lúc để bỏ
phiếu. George, hãy phát giấy và bút chì, được chứ?”
Bỏ phiếu?
“Bỏ phiếu ư?” Tôi hỏi gã đàn ông ngồi bên cạnh tôi, có vợ là kẻ đã giấu bộ tóc
của gã khi ả không muốn gã ra ngoài.
“Chắc chắn. Hãy bình chọn cho người mà có vợ là kẻ tồi tệ nhất.”
Tôi đã nguệch ngoạc cái tên Fred Norton. Rốt cuộc, tôi đã
có cái người vợ tồi tệ nhất.
Glenn Russell thu thập các mẩu giấy và phân loại
chúng. Trong một ít phút, gã quay lại đối mặt những gã đàn ông.
“Lần đầu tiên, hỡi những gã đàn ông,” gã nói, “một thành viên mới đã chiến thắng. Fred
Norton. Các bạn còn nhớ, cái người có vợ là kẻ đã gọi người bạn gái tử tế
của gã là con đĩ thoã.”
Rồi gã cười. “Xin
chúc mừng, Fred!”
Tôi dợm nhỏm dậy, đang cảm thấy có chút dại khờ và vẫn tự
hào. Đó quả thực là một vinh dự.
Và lúc ấy tất thảy bọn họ, tất thảy những gã đàn ông mặt mày
buồn bã, bị hạ gục, bèn xúm lại bắt tay tôi. Một số người trong số họ thực
sự đã rơi nước mắt khi họ vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Sau đó, khi tất thảy chúng tôi đến sảnh khách để có thức uống trước
khi về nhà thì tôi tìm thấy Glenn Russell ở cuối quầy bar và đã đi lướt tới gã cùng
với thức uống của tôi.
“Đây là sự thương thỏa nào đó,” tôi nói. “Tôi
thực sự cảm thấy tốt lành để tống nó ra khỏi hệ thống của mình. Câu lạc bộ
này là ý tưởng của ai?”
“Của tôi,” gã
đã nói. “Chúng tôi đã gặp
nhau mỗi niên một lần trong sáu niên vừa qua. Tôi kiểm soát tư cách thành
viên và tôi muốn bạn để tham gia niên này. Người vợ đó của bạn thực sự là
một thứ gì đó, phải không nhỉ?”
“Vâng,” tôi đã
đồng ý. “Ả chắc chắn là. Sao
mà bạn đã chẳng phát biểu? Bởi vì nó là câu lạc bộ của bạn ư?”
“Ồ. Không, vợ tôi đã qua đời cách đây một ít niên.”
“Tôi buồn tiếc,” tôi đã nói, đột nhiên cảm thấy ngượng nghịu. “Gã đó đang ngồi nơi ấy, cái gã mà luôn
nở nụ cười tươi trên khuôn mặt suốt buổi tối, gã là cái quái gì vậy?”
“Gary McClellan ư? Gã là bác sĩ thú y trong thành phố công
bằng của chúng ta.”
“Ồ, chắc chắn, bây giờ tôi lưu nhớ. Hãy nói, chẳng phải là vợ
tôi đã bảo tôi rằng vợ của McClellan đã chết vào niên vừa qua trong một vụ tai
nạn khủng khiếp nào đó sao?”
Russell mỉm cười toác hoác và vỗ nhẹ vào cánh tay tôi.
“Tất nhiên rồi, bạn già! McClellan đã là kẻ chiến
thắng của niên vừa qua!”
Tạp chí: Ellery Queen’s Mystery Magazine 1974-02
Link: https://bit.ly/3Hzmn8E
Nhận xét
Đăng nhận xét